Lưu manh đại hiệp – Chương 6 – Chương 6.1


Chương 6.1

Edit & beta: meott + ss Vi Tiểu Bảo + Tuý Lạc Hoa + Tiểu Tiểu 

Tuy biết là ở gần xung quanh Bạch Vân Trang thì khó có khả năng tìm được Đinh Đinh, nhưng Khúc Địch vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm nên ở lại nơi này một năm, lên núi, xuống núi, một tấc đất cũng tìm kiếm không tha.

Một năm này, hắn ngoại trừ việc tìm người thì chính là luyện công, một ngày một đêm tìm kiếm, lại một ngày một đêm tập luyện.

Một năm này, hắn tròn mười tám tuổi nhưng thoạt nhìn lại âm trầm chẳng khác gì đã ba mươi tuổi rồi.

Một năm này, mái tóc vốn dĩ đen như bầu trời đêm, lại trở thành xám bạc.

Một năm này, tiếng nói của hắn cũng vì trưởng thành mà trở lên trầm thấp hùng hậu.

Hắn trải qua cả một năm không có biến cố hoàn toàn chỉ có một màu đen.

Rốt cục hắn cũng chết tâm. Hắn xác định ở lại trên núi này sẽ không tìm được Đinh Đinh. Điều duy nhất đáng để ăn mừng là hắn cũng không tìm thấy một khối thi hài nữ tử nào hết, điều đó chứng minh cơ hội mà Đinh Đinh còn sống là rất lớn.

Ngày tròn mười tám tuổi, hắn đi tới mộ Đinh Hoàn nói lời tạm biệt, quyết định xuống núi suy nghĩ phương thức báo thù vừa tìm kiếm tin tức về Đinh Đinh.

Tuy rằng thiên hạ rất lớn, tuy rằng hắn chỉ có một mình nhưng chẳng sợ tìm mười năm hay cả trăm năm, chỉ cần hắn không chết, hắn nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Nơi dừng chân đầu tiên sau khi xuống núi chính là Tô Châu, nơi này chính là tâm điểm nổi phong ba trên giang hồ lúc xưa, hắn có dự cảm có thể tìm được chút manh mối ở nơi đây.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng vì Tô Châu là nơi mà Hấp huyết đại pháp sau nhiều năm lại xuất hiện, cho nên hắn hiện thân ở nơi này thật ra cũng rất nguy hiểm.

Dù sao, đêm đó đám người kia huyết tẩy Bạch Vân Trang hắn cũng đã lộ mặt, nếu bọn chúng nhận ra hắn chỉ sợ là hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Có điều chỉ cần có thể tìm được Đinh Đinh cho dù là hố lửa hắn cũng sẽ nhảy vào. Hắn đánh cược đêm đó hắn bụi bẩn đầy mặt tuổi còn non trẻ, mà nay hắn bụi phát đồng nhan (đại khái khuôn mặt còn trẻ nhưng tóc bạc), tuổi tác khó phân biệt, sẽ có bao nhiêu người nhớ được hắn, nhận ra hắn đây? Chỉ mong là không có.

Cách đã lâu như vậy, lại một lần nữa trở về nơi đã sinh dưỡng hắn, không khí vẫn quen thuộc như cũ, tình cảnh cũng có chút quen mắt.

“Hắc!” Khúc Địch lại có thể ở cửa thành mà gặp gỡ ngay một tên móc túi, kỹ xảo thật sự là …. Một chữ _kém!

“Tiểu tạc, cũng không nhìn xem bổn đại gia là ai, dám xuống tay với ta!” Hai ngón tay hắn khẽ động, lưỡi dao trong tay đối phương đã rơi vào tay hắn, bàn tay kia chớp nhoáng vươn ra, “Nói cho ngươi biết ở thành Tô Châu này Lão tử được xưng là đào bao lão tổ tông.”

Trêu chọc tên móc túi kia một phen, thuận tay sờ soạng chút ít “này, nọ” đối phương hôm nay vừa kiếm được: cũng chỉ có hai lượng bạc, haiz, thu hoạch ít như vậy thật sự là mất hết mặt mũi của ăn trộm nha.

Hắn thuận tay để tiền vào túi mình: “Cái này coi như ta thu phí dạy dỗ ngươi vừa rồi, lần sau nhớ tìm con dê nào béo vào, nhớ kỹ là ánh mắt nhìn phải tốt một chút, phải biết rằng, không phải ai cũng có lương tâm như Lão tử đây chỉ lấy tiền của ngươi mà không chặt mất cái tay ăn trộm kia của ngươi.”

Có điều loại hành vi này của hắn cũng có khác gì cướp bóc đâu, như vậy cũng là có lương tâm sao?

Ai có thể có đủ các bí kíp, bảo kiếm, vật phẩm hiếm quý của Bạch Vân Trang mà chỉ độc thiếu ngân lượng như hắn chứ? Hắn muốn vào thành mà thủ vệ cửa thành kia lại không nhận trân châu ngọc thạch, còn hắn thì trên người một văn tiền cũng không có, đành phải “mượn” người khác một chút!

Thuận lợi thu phí vào thành, hắn đi trên đường lớn chỉ thấy phía trước có đám người rất đông đang chạy về một hướng.

“Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Đèn hoa đăng đêm Nguyên Tiêu sao? Đã là tháng ba rồi còn hoa đăng gì nữa?” Dù sao hắn nhất thời cũng không biết đi nơi nào tìm Đinh Đinh, vậy cứ đi theo đám người này góp vui chút đi!

Hắn vừa đi vừa ngắm nhìn, đến đường Chu Tước đã thấy người người đông đúc, một lôi đài luận võ rộng lớn đặt ở giữa đường.

Lúc này, trên lôi đài có hai nam nhân đang đánh nhau, võ công kia ở trong mắt Khúc Địch thì thật sự là …..  nhàm chán.

Thấy không có gì đáng xem lắm, Khúc Địch đang muốn rời đi nhưng bước chân lại bị một đoạn nói chuyện hấp dẫn.

“Aiz, cũng chỉ tại lão cha kiên trì muốn ta mười năm gian khổ đọc sách chỉ mong một ngày đề tên bảng vàng cho thiên hạ biết, nếu không thì bây giờ người lên đài tranh giành một ngàn lượng hoàng kim kia chính là ta rồi. Một ngàn lượng nha, chỉ sợ ta có làm huyện lệnh năm mươi năm cũng không có được nhiều tiền như vậy!” Đây là một gã thư sinh than thở.

Nghe xong lời nói kia, đầu óc Khúc Địch nhanh chóng hoạt động, muốn tìm Đinh Đinh, muốn thay Đinh lão báo thù chỉ dựa vào một mình hắn hoàn thành thì có thể nói là cực kỳ khó khăn.

Nhưng nếu trong tay hắn có ngân lượng lại có thuộc hạ trung thành tận lực như vậy….. đại sự mới thành được.

Lập tức, hắn quyết định hắn phải đoạt được ngai vàng trên lôi đài kia.

Sau khi hai người trẻ tuổi kia phân thắng bại, Khúc Định như lướt mây bay lên lôi đài.

“Xin thỉnh giáo vị huynh đài.” Hắn khom mình hành lễ đồng thời nhún người bay lên lôi đài, bắt đầu từ chỗ chân hắn đứng tảng đá làm lôi đài nứt ra một khe hở hẹp, trực tiếp nứt dần đến xẹt qua giữa hai chân đối thủ, cả sàn đấu trong giây lát bị một cái đáp xuống của hắn mà phân thành hai nửa.

Vốn dĩ người thắng cuộc lúc trước kia thấy Khúc Địch lên đài đã ra tay như vậy, sắc mặt cũng trắng bệch, nghĩ mình luyện quyền cũng hai mươi năm có thừa nhưng chưa từng gặp qua công phu nào quỷ dị như thế, nếu như Khúc Địch vừa rồi hướng về phía hắn mà…. Rùng mình một cái hắn chạy như bay khỏi lôi đài.

Người dưới đài có kẻ tự mình hiểu lấy, thấy Khúc Địch công lực cao thâm như vậy tự giác biết gặp phải địch mạnh đều rời đi cả.

 Còn những kẻ không biết thân biết phận, hoặc tâm cao khí ngạo không so bì với người ta không được, thì đều thương cân đoạn cốt dưới thủ đoạt âm ngoan của Khúc Địch, cũng chỉ mới nửa canh giờ, lôi đài đã bị máu tươi thấm thành màu đỏ.

Lúc này không còn ai dám lên đài khiêu chiến nữa.

Cái gọi là luận võ tranh tài này, vốn phần nhiều là điểm đến thì dừng (nghĩa là có chừng mực, không tổn hại người ta), ai lại như Khúc Địch vừa ra tay là chiêu thức ác độc, những kẻ cùng hắn giao chiến đều là đoàng hoàng bước lên, rồi lại nhờ người khiêng xuống.

Trên đài cao, chỉ thấy Khúc Địch tóc đen dài tung bay, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo chút hàn khí nhẹ nhàng làm cho tháng ba hoa nở xuân về lại đột nhiên điểm thêm mấy phần lãnh ý.


2 thoughts on “Lưu manh đại hiệp – Chương 6 – Chương 6.1

  1. sao Khuc Dich tim kiem Dinh Dinh 1nam toc da bac, ma phan cuoi kia *chi chi* lai ‘toc den dai tung bay’??? cac ban giai thich ho, hay la minh doc thieu cho nao @@

Bình luận về bài viết này