Lưu manh đại hiệp – Chương 8 – Chương 8.1


Chương 8.1

Edit: meott

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

Trước khi hôn mê, một đoạn trí nhớ cuối cùng của Đinh Đinh là có một nam nhân tiến sát bên vành tai nàng, thấp giọng nỉ non: “Sư tỉ thân ái của ta, chúng ta về nhà thôi.”

“Sư tỉ” có thể đứng đằng trước “thân ái” để mà hình dung sao? Huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân, nam nhân kia sao có thể làm ra hành vi thân thiết với nàng như vậy?

Nhưng hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng, vừa nói xong câu mình muốn nói liền điểm huyệt ngủ của nàng, đem nàng rời khỏi Liễu gia.

Đến khi Đinh Đinh tỉnh lại lần nữa, nơi nàng ở đã không còn là căn phòng văn nhã ở Liễu gia mà là một căn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn gỗ, một giường gỗ, một tủ gỗ, với ba chiếc ghế…gỗ.

Như vậy căn phòng này có thể nói là đơn sơ, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất thân thiết.

Nàng nhịn không được mà bước xuống giường, sờ sờ cái bàn, ghế dựa, chúng vẫn thường có người dùng, hơn nữa cực cụ thiên phú. Nàng nhìn ra được trong các đồ vật trong căn phòng này,chiếc giường là được làm đầu tiên, khi đó tay nghề người đóng giường còn non đẽo đục còn cứng ngắc thiếu đi sự tinh xảo, nhưng đến khi làm cái bàn như là đã nghĩ thông suốt được điều gì việc chạm trổ từ cố ý cân nhắc đến biến đổi thành tinh tế.

Sau đó đến tủ gỗ đẽo gọt lúc này đã trở nên tự nhiên thuần thục hơn, mỗi một đao, mỗi một lần chạm khắc đều phù hợp với từng thớ gỗ, hơn nữa bày ra được phong thái tự nhiên xinh đẹp nhất.

Giống như có điều gì đó lóe lên trong đầu, mơ mơ hồ hồ trước mắt nàng xuất hiện một gương mặt, nàng bất giác mở miệng: “…Võ học không có cố định chiêu thức…. mọi thứ học theo tự nhiên…… Hiểu biết tâm, trên đời này vốn không có học sẽ không võ công……”

“Những lời này, trước kia mỗi ngày ngươi đều phải nói bên lỗ tai ta một lần.” Khúc Địch đang cầm một bát canh đi vào.

Gương mặt vốn dĩ đang mơ hồ ở trước mắt Đinh Đinh bỗng trở lên tan biến, hóa thành ánh lửa bùng lên.

“A!” Đầu nàng chợt đau đớn vô cùng, lão đảo ngã ngồi trên ghế.

“Sư tỉ!” Khúc Địch lo lắng buông bát xuống, chạy tới đỡ nàng.

Đinh Đinh nhắm mắt lại, không biết hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu là cái gì, vô cùng quen thuộc…. mà cố tình, hiện tại nàng hồi tưởng thì một chút cũng không nhớ ra.

“Sư tỉ, ngươi không thoải mái sao?” Nói xong, hắn vươn tay chẩn mạch cho nàng.

“Ngươi làm gì?” Nàng bị dọa nhảy dựng lên: “Namnữ thụ thụ bất thân, ngươi tại sao lại có thể tùy tiện chạm vào ta chứ?” Đi theo Liễu Hoài Tê đến nay đã bốn năm, nàng ngày ngày đọc sách thánh hiền, mỗi lời nói mỗi cử động đều tuân thủ quy củ của nữ nhân: “Còn nữa, ngươi gọi ta là gì?”

Namnữ thụ thụ bất thân? Hắn nhịn không được ngửa đầu cười to, hắn mười hai tuổi vào Bạch Vân Trang, một thân bẩn thỉu vẫn là nàng tắm rửa giúp hắn chứ còn ai! Sau đó… Được rồi! Hắn thừa nhận hắn có chút lười, cảm thấy mỗi ngày tắm rửa thực phiền toái, nên nói với nàng: tắm rửa thương tổn nguyên khí, nam tử hán đại trượng phu, một năm nhiều nhất tắm rửa hai lần thôi, thế mới nghiêm túc chân chính có “Hương vị nam nhân”.

Kết quả là nàng mắng hắn thật thảm, mỗi ngày đều cầm bàn chải truy đuổi ở phía sau, bắt hắn phải hiểu cho rõ ràng mới bằng lòng buông tha.

Bọn họ trong lúc đó sớm đã không phân biệt lẫn nhau, trên người hắn có mấy cụm lông, trên đùi nàng có hai nốt ruồi, trong lòng bọn họ đều rành mạch cả, làm sao mà nam nữ bây giờ chấp nhận được?

“Hảo sư tỉ của ta, ta đúng là tiểu sư đệ âu yếm nhất của ngươi đây, ngày sau chính là thân ái tướng công, tương lai chính là phụ thân đứa nhỏ của ngươi đó.”

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta căn bản không quen biết ngươi, huống hồ ta sớm đã có vị hôn phu.”

“Vị hôn phu của ngươi là hai, ba năm gần đây mới quyết định, đối với chuyện trước đó khi ngươi tám tuổi đã định đoạt thế nào, làm sao đến lượt họ Liễu kia muốn lấy ngươi?”

Hắn biết chuyện của nàng lúc tám tuổi, nói như vậy…. hắn cũng sẽ biết xuất thân lai lịch của nàng rồi! “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi thật sự biết chuyện trong quá khứ của ta?”

“Không phải đã nói rồi sao? Ta là tiểu sư đệ âu yếm nhất của ngươi, ngày sau là thân ái tướng công, tương lai là phụ thân đứa nhỏ của ngươi.”

Người này nói chuyện rất không đứng đắn, hơn nữa lại thích càn quấy, rõ ràng là một quả trứng thối.

Đinh Đinh nhíu mày thật sâu, từng ngón tay run rẩy, theo bản năng nghĩ muốn vặn lỗ tai hắn hai vòng: “Trước hết trả lời ta vấn đề thứ nhất, ngươi tên họ là gì? Làm nghề nghiệp gì? Nguyên quán ở đâu?”

“Hì hì!” Hắn biết là phong thái tiểu thư khuê các của nàng sẽ duy trì không được lâu. Bởi vì nàng căn bản không phải kiểu như thế! Bọn họ đều là người nhiệt tình yêu tự do, chỉ có nơi núi rừng rộng lớn kia mới là chỗ của bọn họ, về phần đạo đức lễ giáo… để cho chúng đi gặp quỷ hết đi : “Ta gọi là Khúc Địch, chắc là người Tô Châu, ai biết được chứ? Dù sao vừa mới sinh ra, ta đã bị vứt ở Tô Châu, về phần nguyên quán, nếu có một ngày ngươi may mắn tìm được cha mẹ đã vứt bỏ ta thì có thể đi hỏi bọn họ một câu. Về phần nghề nghiệp của ta…. Công khai minh bạch thì ta là ông chủ của Thiên Bảo phường, còn trong bóng tối, thì ta là thủ lĩnh của tổ chức tình báo thiên hạ đệ nhất “Diệt Thiên”.

Khúc Địch! Hai chữ này khiến lòng nàng sợ run lên, hình ảnh vừa rồi lại mơ hồ hiện ra trước mắt nàng, nàng cố gắng muốn bắt được hình ảnh người kia, muốn thấy rõ khuôn mặt “hắn”, nhưng…….

“A!” Đầu nàng lại bắt đầu đau, đáng giận, đau quá!

“Làm sao vậy? Ngươi đau đầu có phải không?” Hắn khẩn trương nhảy đến bên cạnh nàng, bàn tay đặt trên lưng nàng, bởi vì võ công của hai người là cùng một lò, cho nên hắn biết rõ quy tắc vận hành nội lực của nàng, chính là không tưởng tượng được là…… Đáng chết, kinh mạch của nàng tắc khắp nơi, có chỗ thậm chí đã sắp hỏng rồi, lúc trước đám hắc y nhân kia rốt cuộc đã làm nàng bị thương đến thế nào chứ? Mà cái kẻ cứu chữa cho nàng kia đúng là một cái bọc mủ, trị thương nhưng lại chỉ trị có một nửa, làm cho nàng còn di chứng như thế này, khó trách trí nhớ không còn nữa.

“Đừng sợ, nghe theo lời ta nói, khí xuống đan điền, đi xuống ….” Hắn chậm rãi hướng dẫn, nàng đang suy yếu đến gần như mất hết chân khí lưu chuyển, kinh mạch tắc vô cùng nghiêm trọng, khiến nội lực của hắn truyền đi vô cùng vất vả, một lần ngắn ngủi thành công thì một thân toàn mồ hôi.

Từ sau khi võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất thì đây chính là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác thiếu chút nữa thì mất lực như vậy.

Nhưng hắn cố gắng cũng không vô ích, sau khi hắn dẫn chân khí của nàng lưu chuyển một lần xong, nội lực của nàng bắt đầu tự phát theo con đường vừa rồi hắn giúp nàng đả thông chân khí.

Khúc Địch cuối cùng cũng yên tâm mà buông lỏng bàn tay vẫn kề sát ở ngực nàng.

Đinh Đinh mơ hồ cảm giác được mình đã làm như thế này hàng mấy ngàn lần, dù đã bỏ quên bốn năm, nhưng mỗi lúc tỉnh lại chân khí không cần nàng tự dẫn đường, đã tự động vận hành.

Chân khí luân chuyển một lần, đầu nàng lại giảm đau đi một phần, vốn dĩ thân thể bị thương khá trầm trọng lại dần dần thoải mái thêm một chút, nàng đắm chìm trong niềm vui sướng, một lần lại một lần tự vận nội công.

Khúc Địch nhìn nàng dần dần nhập định*, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, vì nàng mà hộ thể.

Nhập định*: “NHẬP” có nghĩa là đi sâu vào; “ĐỊNH” có nghĩa là thanh-tịnh và yên lặng. Nhập-Định là đi sâu vào chỗ nội tâm, lắng ngừng lặng nghỉ, tịch mặc như-như, giai vô bất biến,…. Đại khái là trong phật pháp, phép ngồi thiền gì gì đó….. đề nghị google search thêm J.

Trong lúc này Khúc Mẫn Nhi tìm đến hắn đã là lần thứ mười hai, hắn cũng chưa phát hiện ra nàng.

Khi ở bên cạnh Đinh Đinh, trong mắt hắn, đáy lòng hắn cũng chỉ có thể chứa đựng nàng, không thể nhìn thấy ai khác được nữa.

Nước mắt bi ai của Khúc Mẫn Nhi không biết đã thấm ướt mấy cái khăn tay, đối với hắn có oán, có sầu, nhưng nhiều hơn là cảm xúc không rõ, khiến cho nàng hận hắn không được, càng không buông hắn ra được.

Cho dù hắn không chú ý đến nàng, mỗi khi tới bữa ăn nàng vẫn chuẩn bị đồ ăn mang đến cho hắn.

Chỉ là ba ngày qua đi, một hạt cơm, một giọt nước hắn cũng không đụng tới, chỉ si ngốc nắm tay Đinh Đinh, dường như chỉ cần nhìn thấy nàng ta, hắn đã no bụng, chỉ cần như vậy là đã có động lực sống sót.

Hắn điên cuồng như thế khiến cho Khúc Mẫn Nhi không oán hắn không được, lại còn vì hắn mà nóng ruột nóng gan, cuộc sống mỗi ngày đều sầu lo, bất an.

1 thoughts on “Lưu manh đại hiệp – Chương 8 – Chương 8.1

Bình luận về bài viết này